"Rồi một ngày mưa của tháng 5, dưới mái trường mọc đầy phượng đỏ, chợt nhận ra, những người bạn năm nào mới gặp, đến bây giờ sắp phải chia xa..."
Ba năm dưới mái trường THPT Hoài Đức A- tất cả giờ đây sắp trở thành kỉ niệm, những kỉ niệm đầy ắp như một giấc mơ. Thầy cô kính yêu, lũ bạn lầy lội, lớp học, phấn trắng, bảng đen, tuổi học trò với những mơ mộng hồn nhiên, tôi sẽ cất giữ cho riêng mình một thời tinh khôi ấy. Và, chính năm học lớp 12 này đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm đáng nhớ nhất.
*** Có một quãng đời đẹp nhất mang tên "Thanh Xuân"
Bản thân tôi cảm thấy rất may mắn vì đã có cuộc gặp gỡ "định mệnh" với Hoài Đức A. Được học ở nơi này, được tiếp xúc với một môi trường kỉ luật nghiêm có lẽ bản thân tôi đã trưởng thành lên rất nhiều và đã bớt "trẻ trâu". Ba năm học dưới mái trường Hoài Đức A- tuy không dài,nhưng tôi cùng các bạn đã có với nhau rất rất nhiều kỉ niệm: những nụ cười với nhau, những khi chơi đùa cùng nhau hay chỉ đơn giản là cùng nhau hát vang một bài hát... Thậm chí với bản thân tôi thì giờ đây những lần xích mích, cãi nhau cũng đã trở thành kỉ niệm thật đẹp! Được gặp các bạn có thể xem là "niềm vinh dự" của tôi, chúng ta đã cùng nhau trải qua mọi thứ: cùng vui, cùng buồn, cùng khóc... Có một kỉ niệm, kỉ niệm mà có thể tất cả chúng ta ai cũng sẽ nhớ đó là ngày 22/12/2018- ngày cả lớp chụp Kỉ yếu. Hôm ấy mọi thứ diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch... cho đến khi tất cả mọi người ngồi lại và cùng nghe nhau tâm sự. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy các bạn dường như đã thực sự trưởng thành, những lời xin lỗi đầy nước mắt, những lời hoà giải diễn ra thật dễ dàng, những cái ôm trao vội cho nhau... tất cả thật đáng để nhớ và đáng được trân trọng! Và nếu như, có ai đó hỏi tôi: Cảm nhận về những năm học Cấp 3 ra sao? Tôi sẽ trả lời rằng: "Nó thật tuyệt vời! Tuyệt vời khi thanh xuân của tôi có các bạn."
Và…
Thế là đã đến tháng 3
Chuẩn bị chào đón tháng 4, tháng 5- tháng của sự vất vả "cày cuốc" để giành cho kì thi quan trọng nhất đời người vào tháng 6 sắp tới đây. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng ngày chia tay sắp đến. Thời gian không còn dài nữa... Những ngày tháng cuối cấp, thời gian bỗng trôi thật nhanh, nhiều lúc tôi cảm thấy nó như vượt qua trước mắt mà không thể nắm lại, không thể níu giữ. Mùa xa trường này sẽ là mùa hè cuối cấp, mùa hè kết thúc ba năm THPT, cũng là mùa hè kết thúc tuổi học trò 12 năm ăn học với đủ vị buồn vui.
Sẽ là giọt nước mắt lăn trên gương mặt vội vàng không che giấu, sẽ là những dòng lưu bút chân thành viết cho nhau. Tôi bỗng thấy sợ, thấy tiếc nuối một điều gì đó mơ hồ mà trước giờ chưa từng cảm thấy. Tôi thấy hẫng hụt và muốn níu kéo thực tại... nhưng không thể. Vì ai chẳng có lúc trưởng thành…
Và giờ đây khi mà những ngày cuối năm học qua đi nhanh chóng, những người bạn mới giờ đã thành thân quen, những niềm vui mới chợt trở thành kỷ niệm, quãng thời gian ba năm trôi qua chỉ còn là dấu ấn của tuổi học trò. Nếu khi xưa tôi hi vọng, ước mong đón đợi lớp 12 thì giờ đây tôi lại thấy ngập ngừng, chững lại, lòng đầy bâng khuâng. Ngập ngừng trước những bước đi trong tương lai, chững lại vì muốn thời gian ngừng trôi và bâng khuâng trong kỷ niệm dưới mái trường này. Thời gian cứ vùn vụt trôi, rồi tất cả cũng trở thành quá khứ. Quá khứ của một thời học trò nông nổi với bao kỉ niệm thân thương cùng thầy cô và các bạn. Tôi sẽ không bao giờ quên được những kỉ niệm ấy. Còn bạn thì sao? Có bao giờ bạn tự hỏi mình rằng: Thời gian bên nhau không còn nhiều, thời học sinh cũng không còn dài nữa chúng ta phải sống thế nào để tốt với nhau không?
Có bao giờ nhìn hoa phượng nở, nghe tiếng ve kêu bạn cảm thấy bồi hồi, xúc động khi sắp phải chia tay bạn bè thầy cô và mái trường?
*** Hành trình chúng ta cùng nhau tại Hoài Đức A... sắp phải tạm biệt rồi!
Bạn à !
Đừng mãi bận bịu với những bài vở cuối cấp và ôn thi đại học mà quên mất rằng rồi đây những kỉ niệm của tuổi học trò sẽ không còn nữa, xa mãi thời học sinh đùa nghịch, vui cười hồn nhiên, giận hờn vu vơ, xa thật rồi cái thời cấp ba đầy thơ mộng đó.
Đừng để đến khi nhìn lại mới biết rằng đã xa mãi...
Đừng để đến một ngày bất chợt nhìn những hàng cây xanh ngát, những chiếc ghế đá nhạt dần màu thời gian, những bông phượng đỏ rực trong cái nắng của mùa hè mới nhận ra rằng: "Mùa chia tay đã đến".
Đến khi đó ta sẽ nhớ... nhớ những ngày mệt mỏi chui ra khỏi chiếc chăn ấm vào mùa đông, nhớ những buổi đạp xe lóc cóc chạy về nhà giữa cái trưa nóng nực, nhớ những lần đuổi nhau đánh nhau khắp sân trường, nhớ những lần không học bài bị thầy cô cho đứng góc lớp, nhớ tiếng í éo gọi nhau trong giờ kiểm tra... Tất cả khi ấy chỉ còn được gói gọn bởi hai chữ "Kỉ niệm".
Bạn!
Có buồn không? Khi ta sắp ra trường, kết thúc 12 năm học với biết bao kỷ niệm? Có buồn không khi sắp không còn được nghe tiếng trống dưới mái trường Hoài Đức A, không còn được nghe tiếng cười giòn tan của đứa bạn cùng bàn, không được cùng nhau chạy thật nhanh khi trời mưa,... Và, có buồn hay không khi tất cả những thứ ấy rồi sẽ trở thành kỷ niệm?
Sắp chia tay rồi, nhận ra ta còn nợ nơi đây một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, cả một chút quan tâm, để đến hôm nay triệu lời xin lỗi lại bỗng ùa về...
Phải chi thời gian có thể dừng lại, dù chỉ một lần thôi để chúng ta biết trân trọng khoảnh khắc này...
Phải chi, thời gian có thể quay ngược lại để ta có thể hết mình với bạn bè...
Thời gian ơi, làm ơn đừng hối hả nữa !
Ngày chia tay sắp tới, rồi mỗi đứa một nơi, hòa mình vào sự tấp nập của dòng đời. Sau ngày chia tay sẽ chẳng còn có dịp gặp lại đầy đủ các thành viên của lớp, sẽ chẳng bao giờ có lại cái không khí của phòng học những buổi đến trường, của những buổi đi chơi ngày xưa, tất cả sẽ đi sâu vào dĩ vãng, niềm vui, nỗi buồn đọng lại trên khóe mắt...cay cay...!
12! Những lời hứa “Đi xa rồi đừng quên tao nhé"
12! Nước mắt rơi xuống không ngần ngại
12! Những ngày vô tư yêu đời của thời học sinh sẽ kết thúc. Mỗi người một dự định cho riêng mình để ngày sau nghĩ lại không phải hối hận với điệp khúc “giá như..ngày ấy..."
12! Ghế đá, sân trường sẽ chỉ còn là kỉ niệm
12! Buổi học cuối cùng sẽ là nước mắt
12! Cũng là lúc phải nói lời cảm ơn và xin lỗi đến những người bạn của mình
...12 năm học, 12 bước đi trong cuộc đời một học sinh và có lẽ những bước đi cuối cùng nặng nề nhất, khó khăn nhất, khiến ta dễ chùn bước vì tiếc nuối, bâng khuâng.
Sắp Xa rồi... bao thương nhớ đầy vơi!!!