Mỗi người chúng ta có những định nghĩa khác nhau về hạnh phúc. Nhưng với tôi, hạnh phúc của ba năm cấp 3 thật đơn giản và đầy ắp những kỷ niệm. Đó là hạnh phúc đầu tiên khi tôi được đặt chân vào chính ngôi trường này - Trường THPT Hoài Đức A. Có thể với nhiều người, Hoài Đức A chỉ là một ngôi trường nhỏ nằm giữa nơi đông đúc của những khu dân cư, thế nhưng với tôi Hoài Đức A là nhà, là niềm tự hào với một tình yêu ấm áp và tràn đầy nhiệt huyết mà tôi có được trong suốt 3 năm học qua. Ở Hoài Đức A, tôi hiểu được rằng những điều hạnh phúc được tạo nên từ chính những điều thân thuộc, bình dị và gắn bó với tôi mỗi ngày. Dù ba năm cấp 3 thật ngắn ngủi nhưng tôi đã kịp bắt trọn và lưu giữ cho mình những hạnh phúc riêng mà có lẽ trong suốt quãng đời học sinh, tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Những giây phút bên thầy cô và các bạn là những ký ức đẹp nhất! Nhưng thời gian thì không bao giờ ngừng lại. Thế nên hãy trân trọng từng giây phút bên nhau bởi lẽ không ai có thể lấy lại thời gian đã mất dù chỉ một giây. Dẫu có nuối tiếc nhưng hãy luôn quý trọng và thầm cảm ơn rằng trong những ngày tháng qua, sáng thức giấc, ta được đến lớp, được học tập, được vui đùa bên các bạn, được gắn bó, yêu thương để thấy ấm áp dâng tràn; hãy trân trọng từng nụ cười, từng giọt nước mắt, cả những giận hờn, trách móc, đua ganh. Dù những gì hôm qua đã trở thành quá khứ, xin hãy lưu giữ lại những khoảnh khắc đáng yêu nhất, hồn nhiên nhất của tuổi học trò, làm hành trang vững tâm bước tiếp vào tương lai.
Điều hạnh phúc của tôi trong 3 năm cấp 3 là khi trường là nhà, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em và tất cả là một đại gia đình. Vậy là khép lại năm tháng đẹp nhất của thanh xuân, quãng đường hơn 1.000 ngày cũng đi vào chặng đường cuối. Cảm ơn cấp 3, cảm ơn mái nhà chung, cảm ơn thầy cô đã dìu dắt, cảm ơn đại gia đình đã cho hàng trăm con người xa lạ có cơ hội gặp gỡ. Và lần cuối xin cho tôi nói: "Tôi tự hào là thế hệ khóa 52 của trường THPT Hoài Đức A".