Hà Nội, ngày 27 tháng 09 năm 2020
Hà Nội lập thu với tiết trời se lạnh cùng những cơn mưa vội vã khiến cho lòng người cũng có chút lạnh lẽo và buồn man mác. Hẳn là do thời tiết chăng? Hoặc là cũng có thể là do nhịp sống quá mức vội vã, khiến một học sinh cấp III như em khó thể cảm nhận được chút hơi ấm. Tình trạng tồi tệ này quả thực sẽ tiếp tục diễn ra nếu như em không có cơ hội được tham gia chương trình tình nguyện “Trung thu cho em” do Đoàn trường kết hợp với chính các bạn học sinh tổ chức tại làng hữu nghị xã Vân Canh và có những khoảnh khắc lẫn kỉ niệm đáng nhớ tại nơi đây.
Em vẫn nhớ…
Mở đầu chuyến đi là tâm trạng nôn nao, háo hức của không chỉ em mà còn là cả đoàn xe ngày hôm ấy lẫn sự chào đón nồng ấm của những người sống trong làng trẻ. Sự ấm áp ấy không chỉ là trong cách chào đón mà còn bao trùm lấy cả bầu không khí xuyên suốt từ đầu đến cuối chương trình mặc cho thời tiết không hề ủng hộ với cơn mưa rả rích cả một buổi sáng.
Vì sao lại ấm áp nhỉ?
Có lẽ là do trái tim chân thành và tràn đầy tình yêu thương của các thầy cô giáo cùng các bạn học sinh hướng tới làng trẻ. Có lẽ là do những ca từ tràn đầy lửa sống trong buổi giao lưu văn nghệ giữa CLB Guitar và những ca sĩ nhí đặc biệt. Hoặc cũng có lẽ là do sự náo nhiệt của những trò chơi thú vị mà các bạn trong BCH Đoàn trường đã dày công chuẩn bị.
Nhưng điều quan trọng nhất làm ấm lên trái tim của em vào ngày hôm đó chắc chắn nằm ở ánh mắt, nụ cười được thắp lên và nghị lực sống phi thường của những người bạn trong làng trẻ.
Em vẫn nhớ…
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người anh cả của làng trẻ, người từ chối tiết lộ thông tin cá nhân của mình vì chỉ muốn làm một người “không đặc biệt”. Đây là một người đã sống cuộc đời dài hơn hết thảy những người bạn khác ở nơi đây và bàn tay của anh thì đặc biệt ấm áp. Anh chia sẻ về cuộc sống thường ngày trong làng trẻ với sự chăm sóc tận tâm từ các cô chú tình nguyện viên và cả những buổi học may vá với hy vọng sản phẩm của mình có thể đem lại chút ý nghĩa nhỏ nhoi cho cuộc đời. Thật cảm động biết mấy khi mà chính người bị số phận không thương tiếc vùi dập lại muốn trao tặng hạnh phúc tới những người xung quanh. Anh khiến em hiểu rằng ai trong chúng ta, không kể hoàn cảnh sống hay trở ngại, khó khăn nào đều có khả năng sưởi ấm cuộc đời chỉ bằng một trái tim nhiệt thành.
Cuối cùng sau khi quay trở về nhà từ chuyến đi ý nghĩa ấy, ngoài những giá trị về mặt nhận thức, em còn cảm nhận được một niềm tự hào to lớn về mái trường THPT Hoài Đức A. Nhà trường đang cố gắng để không chỉ “chắp cánh” cho các bạn học sinh đang theo học tại trường mà còn “chắp cánh” cho ước mơ của những bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn ngoài xã hội. Em tin rằng với những món quà lớn lao về cả vật chất lẫn tinh thần của nhà trường, những người bạn trong làng trẻ sẽ có thêm nhiều cơ hội để có thể vươn tới “những ước mơ hồng”.
Quả là một ngày thu với ngập tràn sự ấm áp!